Tự bao giờ là tri kỷ của nhau
Dù xúc cảm không còn như thuở trước
Để mai này trên đường đời xuôi ngược
Lạc bước vê em vẫn nhớ đến anh.
Trời bão tố rồi cũng sẽ trong xanh
Đường chông chênh cũng có nơi bằng phẳng
Trong lòng em dẫu muôn vàn cay đắng
Cũng có ngày lắng đọng xuống đáy tim.
Em đi tìm một khung trời bình yên
Cứ mải miết cho đến khi kiệt sức
Rồi anh đến tiếp cho em sức lực
Để vững chân bước tiếp chặng đường đời.
Ngỡ tri kỷ là mơ ước xa vời
Nhưng anh đó- một con người thực sự
Em không thể viết lên thành câu chữ
Những khát khao trong tận đáy lòng em.
Có lẽ em đã lạc một nhịp tim
Nên lồng ngực sao cứ hoài thổn thức
Sự chai sạn như lùi vào ký ức
của chuỗi ngày thương tổn với xót xa.
Em cứ nghĩ những gì em trải qua
Đã khiến em phải chai lỳ cảm xúc
Trái tim em đã như thân gỗ mục
Sẽ mãi nằm vương lại với ngọn đồi.
Ai ngờ đâu từ gốc bỗng nảy chồi
Có lẽ do cơn mưa từ đâu tới
Nhưng chồi biết chẳng thể nào mong đợi
Cơn mưa kia cứ ở mãi bên chồi.
Như tim em dẫu thổn thức bồi hồi
Cũng đâu dám giữ chân người ở lại
Vì em biết có gì là mãi mãi
Chỉ nỗi đau là đọng lại trong tim.
Khi bên nhau ta cứ mãi lặng im
Hãy như thế đến mai này anh nhé
Vì em biết chỉ một câu nói khẽ
Cũng đủ làm tan vỡ sự vô tư.
Em muốn mình cứ mãi giống hôm nay
Cạnh bên nhau mà lòng không gợn sóng.
Như trời đất cùng tạo nên sự sống
Nhưng trọn đời chỉ thể ngắm nhìn nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét